Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

30 tuổi nhưng tình yêu với tôi quá xa xỉ

lòng nhân ái đàn ông tình yêu

Tôi đâu có kén cá chọn canh, đâu phải người thích ngon ngọt, vậy mà ngay cả 'người đàn ông bình thường' tôi cũng không có. Tôi cần lấy chồng, cần một người yêu thương và hiểu tôi, lấy tôi làm vợ. Bố mẹ tôi cần một người con rể và đứa cháu để bế bồng.

Những cảm xúc nam nữ bình thường ai mà chẳng có. Vậy mà, dù cũng một vài lần muốn yêu thương ai đó hết lòng nhưng lại không được đáp lại, hoặc là gặp người mình cảm thấy không hợp. Đôi khi cuộc sống là vậy, mình yêu người, người lại không yêu mình. Tôi từng biện minh cho bản thân rằng đó là số mệnh của mình và nên chấp nhận điều đó, hãy chờ đợi một tình yêu đích thực đến với mình vì ai sinh ra trên đời cũng có quyền yêu và được yêu.

Nhưng tuổi xuân cứ trôi qua đi thế. Tôi đi làm rồi về nhà với những sở thích vụn vặt bên chiếc máy tính. Bạn bè cũng có nhưng trong số những người ấy, không ai dành tình cảm cho tôi vả lại tôi cũng không thích ai cả. Những cuộc vui chơi cũng không thể cứ mãi kéo dài, rồi mỗi người cũng có cuộc sống riêng của mình, họ cũng sẽ tự lo liệu cho bản thân. Cái tôi cần là một người mình có tình cảm để trái tim mình biết rung động, để biết yêu thương và cần một bờ vai để tựa.

Thế mà, bao năm nay tôi cũng mải miết tìm kiếm, mà tìm hoài không thấy, dù nhan sắc của tôi chỉ thuộc loại dễ nhìn, tôi cũng có những thứ đạt tiêu chuẩn với một người đàn ông thông thường. Tôi tự thấy mình là người hiền lành, chăm chỉ, rộng lượng, giàu lòng nhân ái, biết lo toan chăm sóc gia đình, cũng có thua kém ai đâu, học hành đến nơi đến chốn, nghề nghiệp ổn định. Vậy mà tôi vẫn cứ cô độc một mình.

Tôi cũng đâu có kén cá chọn canh, đâu phải người thích ngon ngọt, vậy mà ngay cả "người đàn ông bình thường" đó tôi cũng không có. Tôi thật lòng không biết nên làm gì? Sao cuộc sống thật là bất công?

Tình yêu, hai chữ ấy đã trở thành xa xỉ với tôi từ khi nào tôi cũng không biết nữa. Chỉ có điều không còn quá nhiều thời gian cho một người con gái như tôi, lơ đãng chuyện tương lai nữa. Tôi cần lấy chồng, cần tìm một người yêu thương và hiểu tôi lấy tôi làm vợ. Bố mẹ tôi cũng cần một người con rể và đứa cháu để bế bồng. Vậy mà tôi không làm được, tôi thực sự đã thất bại chăng? Tôi đã tìm kiếm, đã cố gắng nhưng cái duyên chưa tới, tôi đâu thể điều khiển được tương lai của mình. Nhưng nếu chỉ biết chờ đợi, liệu rồi tôi có gặp được người đàn ông nào đó thật lòng yêu thương mình hay không.

Con gái đâu thể chủ động trong chuyện ấy. Người tôi thích thì lại không thích tôi. Chả lẽ, tôi phải nhắm mắt đưa chân, chấp nhận lấy người chồng mà tôi không yêu thương sao? Như thế có cay đắng quá không, có phũ phàng quá không? Thật lòng tôi thấy mệt mỏi lắm rồi, giờ tôi không biết mình phải làm sao nữa.

Tôi muốn lấy chồng, muốn có một gia đình đầy ắp tiếng trẻ thơ. Mọi việc có thể không, tại sao ông trời không mang tới cho tôi một người đàn ông tốt? Ai cũng sẽ được yêu thương cơ mà, vậy tại sao? 30 tuổi đầu, tôi vẫn không thể có được một tình yêu chân thành như bao người khác. Tôi thật sự thấy rất cô đơn.

Hân

lòng nhân ái tình yêu đàn ông

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...